Vẻ đẹp của trầm cảm - phần 2 (tự sự của bạn Văn Cát)
JUN 01, 2022
Description Community
About

Khác với thằng bạn người Indo của mình, và có lẽ lại giống với nhiều bạn khác, mỗi khi tiêu cực thì mình chỉ nằm vật ra, kệ cha cuộc đời. Bất kỳ chỗ nào có thể nằm được: trên giường, sofa hay thậm chí là ghế đá. Nhiều khi mình nghĩ, nếu đang đi ngoài đường mà trầm cảm đến căng quá, chắc mình nằm hẳn ra đường luôn. Hồi mới quen nhau, người yêu mình cũng bị sốc vì trên đời này lại có một người có thể nằm nhiều như vậy. Buồn: nằm, mệt: nằm, vui quá hơi mệt: nằm, nằm và nằm. 

Chuyện cũng chả có gì đáng nói nếu như trong vài lần mệt mỏi nhất, trầm cảm nhất, mình nằm và lại thấy hạnh phúc. Kỳ lạ, nhưng đúng là ngay giữa cơn tiêu cực, giày xéo bản thân, đôi khi mình lại có thể cảm nhận được một niềm hạnh phúc to lớn vô cùng. 

Thế là mình quyết định viết thêm một tí deep về chủ đề này.

Cũng như bao người bình thường khác, mình đã từng trải qua đủ thứ loại cảm xúc tiêu cực: căng thẳng, lo lắng, thất tình, tự ti… Mình cũng đã từng nổi giận, đã từng bị ăn hiếp, đã từng đau đớn… nhưng chưa thấy cái nào đáng sợ như trầm cảm. Nó đến, và cả bầu trời giông tố đè lên thế giới của mình. Nó đến, và mình không còn thấy chút ánh sáng, hy vọng nào trong đời. Nó đến, và mình căm ghét bản thân, căm ghét người thân, căm ghét cả thế giới này. Nhiều khi, trong cơn trầm cảm, mình thấy mình đang chết, đang bị những con bọ tiêu cực gặm nhấm toàn thân, và khi không còn gì để gặp thì mình sẽ chết. 

Nằm xuống với tình trạng như thế, mình không làm gì, mà cũng không đủ sức để làm gì nữa cả. Một sự bất lực to lớn nhấn chìm mình. Càng loay hoay chống lại, nó lại càng dìm mình xuống sâu hơn. Không hề muốn, nhưng mình chỉ biết nằm im. Nằm im và để cho cơn dông bão kia tha hồ tra tấn mình. Nằm im và không tìm cách suy nghĩ tích cực lên. Nằm im chịu trận đúng nghĩa. 

Mình nhớ trong Cánh Đồng Bất Tận của Nguyễn Ngọc Tư cũng có tả về một trải nghiệm tương tự. Ở cuối sách có đoạn khá ám ảnh: cô gái bị mấy chàng thanh niên thay nhau cưỡng hiếp. Cô gái nằm im, ngửa mặt lên trời, chịu trận. Điều khiến mình ám ảnh hơn là suy nghĩ ngay lúc đấy của cô: “Chúng mày có lột bỏ có trăm có ngàn, tầng tầng lớp lớp những vỏ bọc, cũng chẳng bao giờ thấu đến tận tao”. Hồi đấy đọc đoạn này mình vô cùng bối rối. Là cô gái đang cố tình mạnh mẽ hay là Nguyễn Ngọc Tư muốn nói đến điều gì? 

Rồi trong đoạn giới thiệu về Cánh Đồng Bất Tận, Nguyễn Ngọc Tư có viết: “Khi nào bạn bực tức, giận dữ, hãy bất động! Ngay tại đó! Đừng cử động! Đừng làm gì cả! Đừng nói gì – dù chỉ một lời. Hãy im lặng và bất động hoàn toàn. Tuyệt đối không biết gì đến kẻ hoặc sự việc làm cho mình giận dữ”. 

Cuối cùng, thực sự điều gì đã xảy ra trong những lần nằm im như thế? Hay, cô gái bị hãm hiếp đã ở đâu giữa cánh đồng mà tự tin là mấy thanh niên kia không thể nào chạm tới cô?

Câu trả lời đến khi mình nằm im, bất động, bất lực. Ngay lúc đấy, bỗng dưng có một cánh cửa mở ra. Một không gian rộng lớn, một sự không kháng cự êm dịu, một “cánh đồng” vô cùng “bất tận”. Ở giữa không gian đấy, mình chả phải làm gì nữa, mà cũng chả cơn tiêu cực nào làm gì được mình. Nó rộng lớn hơn tất cả những hiểu biết của mình về thế giới này. Ở giữa không gian đấy, mình được ôm ấp, cơn trầm cảm được ôm ấp, mình đoán là, mấy thanh niên và cô gái bị cưỡng hiếp cũng được ôm luôn. Tất cả, đều được ôm trọn, yêu thương và chấp nhận vô cùng. 

Nó bao la, và nó đẹp, rất đẹp. 

...
Văn Cát

#trongsuot #tramcamlamotmonqua

Comments