“Hành trình khởi đầu bằng một đứa trẻ bị bỏ lại trên hai cái lá đu đủ và bị che kín bằng một cái mẹt rách, ở một nơi chẳng mấy người qua kẻ lại. Kiến, côn trùng bu kín vết thương bị cắn xé nham nhở. Và máu khô lại trên cơ thể đã tím đen.”
Đó là một đoạn trích từ cuốn sách “Hành trình yêu thương: Nhật ký Thiện Nhân”, mà tác giả là một người phụ nữ giờ đây đã được biết bao nhiêu trẻ em gọi một cách thân thương, trìu mến là “Mẹ”.
Hành trình của Thiện Nhân
Tháng 7 năm 2006, người dân phát hiện trong vườn hoang một bé sơ sinh đang thoi thóp với cơ thể tím đen, trên mình hằn đầy những vết cắn, nhấm. Cháu bé nhanh chóng được đưa đến bệnh viện Đa khoa Quảng Nam.
Cậu bé đáng thương bị mẹ đẻ bỏ rơi khi còn đỏ hỏn, đầm đìa máu và dây rốn đã trở thành miếng mồi cho thú hoang. Bé đã bị ăn mất bộ phận sinh dục, cả hai tinh hoàn, chân phải cũng bị ăn cụt lên tận háng...