Hôn nhân là việc đại sự của mỗi người. Tuy nhiên hiện nay, thái độ và quan niệm của chúng ta về hôn nhân đã gây ra rất nhiều vấn đề, như bạo lực gia đình, chiến tranh lạnh, ngoại tình, sống thử… Tất cả những điều đó đã trở thành vấn nạn nhức nhối trong xã hội ngày nay.
Bàn về hôn nhân, ngoài chữ “tình” thì vợ chồng sống với nhau còn vì “ân nghĩa”. Người xưa nói: “Tu trăm năm mới đi chung thuyền, tu ngàn năm mới nên duyên vợ chồng”. Hai con người xa lạ có thể bước chung trên con đường đời, đó đều là nhân duyên.
Trải qua những năm tháng sóng gió trong hôn nhân, chỉ khi đến bước cuối cùng các cặp vợ chồng mới hiểu rằng: Để giữ gìn hạnh phúc thì yêu hay không chỉ là thứ yếu, bao dung thấu hiểu cho nhau mới là trọng yếu nhất.
Một buổi tối như bao buổi tối khác, cha tôi vừa hút thuốc vừa nhâm nhi ly rượu, ngồi cùng tôi đàm đạo chuyện đời. Lúc ấy mẹ tôi cũng có mặt trong phòng, bà không tham gia vào cuộc nói chuyện mà chỉ ngồi canh nồi áp suất đang bốc hơi nghi ngút. Bất chợt nhìn về phía chiếc nồi, cha lập cập dập tắt điếu thuốc rồi chạy tới lót tay, bê nồi áp suất và đổ lạc ở trong đó ra rổ, sau đó lại đặt cái nồi sang một bên để mẹ tôi mang đi cọ rửa.
Cha tôi trở về vị trí ban đầu, lại châm điếu thuốc và tiếp tục ôn lại câu chuyện xưa dang dở của mình. Hai người không ai nói với nhau câu nào, mỗi người mỗi việc nhưng vẫn khiến căn phòng phảng phất một bầu không khí vô cùng đầm ấm thoải mái, một sự thấu hiểu không cần lời nói giữa cha và mẹ.
Tôi cười tít, vừa nháy mắt vừa trêu cha: “Trước đây hai người đã ăn ý như vậy rồi sao?”
Cha tôi cười hiền từ: “Có tuổi rồi mới hiểu được rằng, điều cần thiết trong gia đình là chung sống với nhau mà không thấy mệt mỏi. Hai người muốn ở bên nhau lâu dài, yêu hay không chỉ là thứ yếu, không mệt mỏi mới là trọng yếu”.
Tôi suy tư một chút, dí dỏm đáp lại: “Cha à, cha đã ngộ đạo rồi sao?”.
Cha tôi nhấp một hớp rượu: “Đáng tiếc là hiểu ra được thì đã muộn rồi. Ta với mẹ con đã cãi vã hơn nửa đời người, ngẫm lại trước kia thực sự không nên như thế”...