25 NĂM TRẦM CẢM CHỈ LÀ NHÃN DÁN, HÃY ĐẾN VÀ GỠ NÓ RA
JUL 20, 2022
Description Community
About

Khi 12 tuổi - tuổi ăn -  tuổi học có gì để Trầm Cảm?

Đây là câu chuyện giữa tôi và bạn Cường vừa là lớp trưởng vừa ngồi cùng bàn với tôi hồi lớp 6.

- Ngày xưa cậu thấy tớ như thế nào?

- Lạ lắm!

- Ủa tớ lạ là sao?

- Khép mình, ít giao tiếp, tớ cũng nghĩ bạn có vấn đề gì đó nhưng không biết là gì thôi!

- Vậy á?

- Ý là thấy cậu ít nói hay một mình. Mình nhớ bạn sau này càng ít nói hơn…bữa năm lớp 11, xe công nông Bố mình bị hư sát nhà bạn. Mình vào mượn đèn… nhìn thấy mình bạn trốn mất tiêu!

- Sao biết tớ trốn?

- Gặp Bố bạn, nói đang nấu ăn, nhìn thấy, trốn luôn

Tôi 12 tuổi của 25 năm trước chẳng vô tư hồn nhiên như các bạn cùng trang lứa. Lên lớp 7 tôi càng trở nên ít nói, hay khóc, thích một mình, ngại giao tiếp, chỉ chơi với 1-2 bạn nhưng không thích chia sẻ chuyện của mình, đôi khi không nhìn vào mắt người đối diện, ở nhà thích trốn co ro 1 góc bóng tối nào đó gặm nhấm nỗi buồn của mình. 

Đỉnh điểm của chuỗi ngày này tôi cảm thấy chán cuộc sống và viết 2 chữ “Hận đời” lên tường bếp và bẻ thuốc chuột định uống vào năm lớp 7, tôi bị mẹ phát hiện và ngăn lại. Mẹ ôm tôi và khóc nghẹn ngào chỉ nói được 1 câu “Ôi con ơi!”

Tôi cũng chẳng hiểu sao tôi học tới hết cấp 3 nhưng kết quả học ngày càng đi xuống, tâm trạng ngày một xấu đi, luôn nghĩ tới cái chết kéo dài và sau 3 năm kiên trì thi Đại Học không đỗ cho tới năm 2005 tôi đỗ CĐSP Hà Tây. Sau 1 tiết mục hát vu vơ cả lớp xì cho tôi làm Lớp phó Văn thể Mĩ, được tham gia nhiều hoạt động tập thể và cũng thay đổi nhiều, vui vẻ, hoạt bát, năng động hơn, ra trường và đi làm.

Ngỡ cuộc đời êm xuôi  ai dè sau khi lấy chồng tôi lại stress nặng nề trong thời gian ở cữ, nuôi con sinh đôi vất vả lại vừa hay biết tin chồng ngoại tình, cãi nhau với chồng, tôi đã uống hơn 50 viên thuốc khung chỉ cho mẹ bỉm có sẵn trong ngăn tủ rồi chùm chăn phủ mặt. Tôi thấy toàn thân, chân tay không thể cử động được dù tôi rất khó thở và chỉ nghe được tiếng động bên ngoài rồi nhỏ dần và lịm đi.

Sau khi tức giận qua đi chồng tôi vạch chăn ra đúng khi cái chết cận kề. Tôi dần thở lại được và hồi lại cho tới hôm sau ợ vẫn ra mùi thuốc.

Lại lần nữa không hiểu sao tôi lại sống thêm 5 năm nữa với chồng.

Tưởng rằng như thế đã ổn khi con lớn, ai ngờ năm 2005, một vài tin nhắn, cuộc gọi đe dọa giết chồng, đòi tiền và gửi ảnh con riêng của họ với chồng tôi từ 1 vài số lạ, Tôi ôm mặt khóc nức nở như 1 đứa trẻ, cãi nhau, bỏ ăn đau thượng vị ngất lịm khoảng 2h không ai biết tại cửa hàng quần áo của mình. Lại lần nữa tôi chẳng hiểu sao cuộc hôn nhân ấy có thể kéo dài thêm 3 năm nữa sau 5 lần bị đánh, đỉnh điểm là năm 2018 tôi đi viện và quyết định viết đơn ly hôn.

Ngỡ sau ly hôn được nuôi con, tôi chuyển cửa hàng về Hà Nội cho tiện đưa đón con đi học thì tới thăm con bị đuổi, gia đình chồng cũ không cho tôi mượn sổ hộ khẩu để tách hộ trong khi chứng minh thư hết hạn và không làm được giấy tờ tạm trú ở cửa hàng có nghĩa là không xuất trình được giấy tờ và nguy cơ bị phạt là không tránh khỏi, tôi cũng không rút được tiền trong tài khoản của chính mình. Gia đình không ủng hộ việc tôi ly hôn nên có nhiều mâu thuẫn xảy ra …Lần thứ 3 trong đời tôi lại muốn tự tử, ngày đêm ấp ủ nghĩ cách sẽ chết như thế nào… 

Khi mất ngủ triền miên tôi khóc vật vã cho tới khi mệt lả và thiếp đi lúc nào không hay. Và tôi dùng nó như một bí kíp giúp mình ngủ được suốt 25 năm qua.

Đau khổ chẳng bao giờ ngừng lại, chẳng chậm lại để bạn kịp hồi sức, vậy phải làm sao để thoát ra khỏi đống đau khổ này?

Sau nhiều lần em trai tôi đưa đi phóng sinh và quen biết đến Thầy Trong Suốt, những ngày đầu tôi chưa dám chia sẻ chuyện của mình cho ai cả. Lần đó sau buổi phóng sinh tại Bát Tràng, chúng tôi có cơ hội được ăn sáng và trò chuyện cùng Thầy Trong Suốt. Chị Thùy Anh đã đưa cho tôi micro để giới thiệu về mình, lần đầu tiên chia sẻ nhưng chẳng giấu nổi tâm sự của mình, chỉ vài câu tôi ôm mặt bật khóc nức nở không nói thành

Comments