SỨ MỆNH TRẦM CẢM
JUL 23, 2022
Description Community
About

Thường bạn bè hay nhờ mình hướng dẫn mấy tip diện chẩn hay ăn uống gần với thiên nhiên mà nhàn. Rồi bảo mình là “mày mò được mấy thứ kiểu rất mất thời gian với chuyên sâu lại dễ làm này, chắc do biết yêu thương bản thân lắm nhỉ”.

Thật ra để có được những kiến thức vậy không phải xuất phát từ yêu mình mà đó là những lúc mình rơi vào đáy của cơn bão trầm cảm.

Thời điểm mà tất cả mọi thứ dồn dập xảy ra, các suy nghĩ trong đầu kêu gào, đe doạ, sai khiến, bắt mình phải chết đi. 

Kết cục tương lai cho một đứa như mình là rất tệ hại, một con người như này chỉ có cái chết mới rửa hết tội lỗi. 

Lúc đó tất cả các gánh nặng đang mang lên mình, trách nhiệm với bản thân, gia đình, sự nghiệp của một con người làm mình thấy thật nặng nề, mình thấy mình thật ăn hại.

Lúc đó mình biết đến nhóm Trầm Cảm Trong Suốt, thì mình rất bất ngờ trong bài giảng đầu tiên mình được nghe “ Hãy là cái con đang là, đừng bắt mình thành cái phải là”.  Và chính việc ép mình phải làm rất nhiều thứ mà không làm được lại là nguyên nhân dẫn đến Trầm Cảm.

Thật sự lời khuyên đó làm mình chấn động. Tại sao trước kia những gì mình đang gồng gánh phải làm tốt, phải tươi cười, phải có trách nhiệm. Tất cả những gì mình nghĩ sẽ giữ cho cuộc sống mình ổn lại làm cho mình khổ sở, tiêu cực thế này ư?

Mình liều, thật sự lúc đó quá rối bời nhưng mình vẫn tin tưởng để làm theo lời thầy.

Vì thầy đã nói rằng làm như vậy mới là “Bi- Trí- Dũng” với chính mình.

Bi là Từ bi: Ngày xưa mình đang sợ thì bắt mình không được sợ, giờ đây cho phép mình sợ, không bắt mình phải giống như người khác và dám làm điều đó là dũng trong dũng cảm rồi.

Trí tuệ là hiểu việc trầm cảm này đúng với nhân quả, chỉ sai trong mắt người vô minh thôi. và người vô minh trong đó là có cả mình. Còn trong mắt người trí tuệ thì nó hoàn toàn đúng với nhân quả. Chả có vấn đề gì hết. Nhân quả sẽ làm trầm cảm đến và đi, không có gì ở đấy mãi được. mình cứ để mình “đang là” trong  ít nhất 2 tháng rồi nó sẽ tự đi.

Thế là mình bắt đầu cho phép mình yếu đuối, sợ hãi, được trốn tránh, không giao tiếp khi không muốn. Nhiều lần cả đêm mình thức trắng đến 7 giờ sáng mới đi ngủ, ăn sáng lúc 5-6 giờ chiều. Cả ngày chỉ thu lu trong góc sợ hãi rồi khóc lóc trong vòng vài tháng trời. Thật sự lúc mới làm tuần đầu thì khủng khiếp lắm. Mình rất sợ, nhưng khi thả các cơn cảm xúc tiêu cực ra, có vài lúc mình còn thấy thật deep, như xem phim ý.

Rồi có một ngày sau khoảng 3-4 tháng sau, hôm đó mình tự nhiên thấy trời tự nhiên bừng sáng, ánh nắng, tiếng chim hót làm mình thấy đẹp đẽ biết bao. Mình nhìn lại bản thân và có một sự cổ vũ kì diệu nào đó mình cặm cụi nghiên cứu các loại hạt ngũ cốc, cách sử dụng nó tốt nhất, làm rồi hỏng, rồi lại làm. Lần đầu tiên mình có một sự kiên trì kì lạ mà trước giờ mình chưa từng có được. Động viên cho mình niềm vui để làm tiếp, làm tiếp. Không mong chờ kết quả mà được làm đã vui rồi. Rồi vui vẻ như một đứa trẻ để chia sẻ thành quả, giải thích công dụng cho mọi người, mà không cần phải sợ hãi dò ý tứ như trước kia mình vẫn làm.

Mình đã rất ngạc nhiên và bất ngờ khi thấy cuộc sống thật dễ dàng chứ không còn phải ép mình như trước kia. Mình có chăm chỉ, có kiên trì, có làm chú trọng hành động không quá tập trung kết quả 1 cách rất tự nhiên và vui vẻ.

Giống như thầy Trong Suốt đã từng nói với mình: “Trầm cảm là một sứ mệnh.” Và khi gặp sứ mệnh đó, mình gạt bỏ được những tiêu chuẩn hạnh phúc mà mình luôn khổ sở chạy theo, nắm chặt vì sợ mất một cách mạnh mẽ nhờ Trầm Cảm. Để dùng trái tim cảm nhận những thứ gì mới mang lại hạnh phúc thật sự cho mình, cảm nhận hương vị cuộc sống giản đơn mà kì diệu.

Vô vàn biết ơn với trầm cảm đã đến để mình có cơ hội được sống thật với bản thân mình, để khám phá được nhiều cung bậc cảm xúc.
(Tự sự của bạn Thu Huyền, Hà Nội)

Nhạc: Nostalgic Memories

Comments