Bài thơ: Quê Hương - Tế Hanh (Nghẹn Ngào, 1939)
Bài thơ: Quê Hương - Giang Nam (Tháng Tám ngày mai, 1962)
-
Năm hai mươi hai tuổi, mình sang nước ngoài. Đi Tây, là để học điều mới, xem cái mới, gặp người mới, ắt hẳn phải vô cùng hào hứng và hạnh phúc. Nhưng có những đêm, đi lang thang dọc theo con phố lát đá, với những cửa hàng đèn hoa rực rỡ, vây xung quanh bởi những gương mặt trắng hồng xinh đẹp, những công trình kỳ vĩ, những tiếng nói cười bằng thứ tiếng thanh tao, mình lại nhớ da diết quê hương. Lúc trăng tròn, nhìn ánh trăng rọi qua cửa sổ trong căn phòng xa lạ cách quê nhà nửa vòng trái đất, mình chợt phì cười, vì cuối cùng cũng hiểu được tâm trạng của Lý Bạch, sau ngần ấy năm đọc câu thơ quen thuộc:
Cử đầu vọng minh nguyệt
Đê đầu tư cố hương.
Rồi chợt thấy, hóa ra người sống cách đây mấy tram năm ở Trung Hoa, hay người sống ở thời đại tên lửa, kỹ thuật số, cũng cùng nhớ quê theo một cách. Quê hương khác nhau, mà quê hương lại giống nhau. Trớ trêu thay, để thật sự hiểu quê hương là gì, ta phải thêm vào trước đó chữ cố. Cố hương. Phải rời xa quê hương trong quá khứ, ta mới thật sự tìm thấy quê hương ở hiện tại. Vuột khỏi lòng bàn tay, mới biết mình đã từng cầm nắm một điều quý giá làm sao. Những gì khắc cốt ghi tâm, thường là thứ ta đã đánh mất. Tình cảm cũng vậy. Quê hương cũng vậy.
-
Donate để ủng hộ góc nhỏ:
Ngân hàng Quốc tế VIB
STK: 601704060332546
Chủ tài khoản: Lương Hoàng Phan
Paypal: paypal.me/luonghoangphan
-
Hãy theo dõi và review cho mình trên kênh Apple Podcast, hoặc để lại lời nhắn qua link này nhé: https://forms.gle/HyKeVGtWChBnUirQ7
Bạn có thể theo dõi podcast khác của mình: "Chuyện trò cùng Phan" tại link này nha.