“ Ta ngẩn ngơ đi tìm tên hoa cỏ
Gom nổi niềm gửi hết những vần thơ
Lòng ta bỗng chút thành thi sĩ
Có phải ta không Jeju ơi”
( Xin lỗi tác giả vì đã đổi Đà Lạt thành Jeju)
Ngẩn ngơ đi tìm tên hoa này hoa gì, hoa kia tên gì. Để rồi chẳng biết câu trả lời chính xác nên tôi tự đặt cho mấy loài hoa đó là “ Khiết bông” tức có nghĩa là “ Không biết” ấy mà.
Hương hoa được gió đưa đi, hết dải đồi này đến dải đồi khác, hết cánh đồng này đến cánh đồng khác, hết ngõ nhỏ này đến ngõ nhỏ khác. Để rồi hòa quyện tất cả mùi hương thành một mùi rất đặc trưng. Mùi hương đó khó tả đến lạ và cũng khó có thể gọi thành tên. Phải chăng mùi đó chính là “ Hương mùa hè”