“NẾU THẬT THƯƠNG NHAU, HÃY HẸN GẶP LẠI NHAU Ở CÕI CỰC LẠC”
Đó là lời dạy quý giá mà mình học được từ Đại sư Tịnh Không.
Sự ra đi của Cha thương yêu của tụi mình đã đưa cả gia đình lớn của mình đi đến thêm một bước ngoặt lớn lao về mặt nhận thức. Trong đó, đáng kể là sự ý thức rõ nét hơn về sức mạnh lớn lao của câu niệm Phật vô cùng đơn giản mà thú thiệt, trước đây mình ít chú ý đầy đủ giá trị của nó. Cùng với đó, là ý thức về sự tồn tại của Cõi Cực Lạc.
Cũng kể từ đó, tình thương kính và sự tín tâm của mình với câu niệm Phật đơn giản ấy tăng lên một cách mãnh liệt.
Mình đọc và nghe được thêm nhiều bài giảng của các vị giảng sư chuyên Tịnh độ tông. Và cũng từ đó, mình thực sự cảm nhận được, và thật lòng giao cảm được, về sự có mặt của Cõi Cưc Lạc, một chốn đẹp đẽ, an lành được vẽ ra thật huyền diệu trong Kinh A Di Đà. Mình nghĩ, những gia đình có cha mẹ già, hoặc bản thân mình bắt đầu vào tuổi trung hay cao niên, nên chính thức cho mình một cơ hội để bước vào câu niệm Phật, đơn giản như vậy, mà là một phương pháp ‘bỏ ống’ vi diệu để dọn cho ta con đường về với Cõi Cực Lạc, sau khi ta ‘mãn nhiệm’ với cuộc đời lần này.
Như để chạm thêm cho cái sự ngộ này của mình được rốt ráo, gần đây mình đủ duyên đọc được bài viết về Thầy Tịnh Không độ cho Mẹ Thầy được vãng sanh. Mẹ Thầy sinh thời còn không ăn chay được, thích ăn cá, Thầy âm thầm dùng công phu tu tập niệm Phật hồi hướng cho bà, để rồi cuối cùng bà vẫn ra đi trong an lạc. Nhiều người hỏi Thầy có thương nhớ mẹ không, Thầy nói nhớ chứ. Nhưng nếu thật sự thương nhau nhớ nhau, hãy đừng hẹn sớm gặp lại nhau ở kiếp sau, mà hãy hẹn gặp lại nhau ở chốn Tây Phương Cực Lạc nha! Như vậy, một mặt ta đang nguyện cầu cho người thương của ta sớm chạm đến miền đất an lạc vĩnh hằng ấy, mà mặt kia, ta cũng đang chính ‘đặt cho mình một vé’ để đi đến Cực Lạc Tây Phương luôn rồi! Vì ta biết, để có thể chạm đến cõi đất an lạc đó, ta phải không ngừng tu tập, niệm Phật, sám hối cho nghiệp cũ tiêu tán, tập buông chấp, buông ái dục để không còn bị gắn dính vào những gì ‘thuộc về ta’ ở đời này kiếp này. Cũng năng đoạn ác tùng thiện để không tạo thêm những ác nghiệp mới, thì mới nhẹ gánh được… Nói chung, một khi đã phát ra được lời hứa thiêng liêng ấy rồi, chắc chắn bánh xe duyên sẽ từ từ lăn bạn bằng cả ý thức lẫn vô thức, để bạn dần đạt được những ‘tiêu chuẩn’ đủ thanh nhẹ, để đâu một vài chục năm nữa, khi nào mỏi gối chân chồn mà tới giờ phải ‘bái bai’ cuộc đời này, bạn đã vô cùng nhẹ nhàng, thư thái, ung dung mà bước lên cỗ xe thời gian, đưa bạn ra đi mà về với cõi đẹp lành kia. Nơi mà bạn biết rằng, cũng theo nguyện, bạn sẽ gặp lại tất cả những người thân người thương của bạn ở đó. Và đó mới là ngôi nhà vĩnh hằng thực sự mà chúng ta nên trú lại lâu dài.
Mong rằng càng ngày sẽ có nhiều người trong chúng ta bớt đi những sự thương nhớ theo dạng níu kéo, lưu luyến người thân đã khuất, mà thay vào, mỗi khi nhớ thiết tha người ấy, chỉ nên mỉm cười mà gửi niệm lành, cầu nguyện cho người đó được sớm vãng sanh Cực Lạc.
Để rồi, ta cũng sẽ biết, hễ thật lòng thương nhau lắm, muốn được ở bên nhau thật là dài lâu, ta sẽ hẹn người thương, người thân của ta gặp lại ở Cực Lạc quốc, nhé!
Gửi niệm lành cho tất cả,
7.7.2023 - Nhân sinh nhật đầu tiên của Cha mình khi Cha không còn tại thế
(QH)