"And there will be someone that comes along one day and offers you an entire galaxy when you only expected a single planet."
Chiếc podcast này tớ làm 1 ngày trước, là 1 món quà tớ dành tặng cậu, vì cậu cũng là 1 trong những lý do để tớ bắt đầu công việc này. Tớ không biết những lời nói này có đến được với cậu hay không, nhưng tớ đã từng mong chúng ta sẽ trở thành những người bạn tốt. Tiếc là cậu sẽ không còn lắng nghe tớ nữa. Cảm ơn và xin lỗi cậu vì tất cả. DN
Chẳng cần thông qua những trang viết mới có thể lưu giữ được kỷ niệm, vì 1 góc nào đó trong trái tim, những ký ức đó vốn chẳng hề phôi phai. Chúng ta có nhiều cách ghi lại những kỉ niệm, những khoảnh khắc đáng nhớ, để đến khi nhìn lại, ta cảm thấy cuộc sống này thật ý nghĩa biết bao...
TUỔI 20 CỦA MÌNH .... Nếu năm 18 tuổi, ta chọn lựa con đường để đi, năm 22 tuổi ta đã biết con đường mình phải đi, thì năm 20 tuổi, ta băn khoăn tự hỏi: Con đường mình đang đi có phải là con đường mình muốn đi? Ta không biết mình nên dừng lại, bước tiếp? Và khi ấy ta rơi vào hoang mang... 20 tuổi, ta muốn yêu. Nhưng ta lại sợ yêu. Tình yêu tuổi 20 dẫu đã phải bớt đi cái hồn nhiên của tuổi 18 nhưng vẫn chưa với nổi tới sự già dặn. Khi tình yêu tan vỡ, ta không còn hồn nhiên để dễ dàng quên đi, cũng không thể lạnh lùng mà chẳng quên đi như khi ta đã lớn. Ta chỉ biết ôm nhớ thương, hờn dỗi, vùi mình trong nỗi buồn miên man. Và khi ấy ta rơi vào cô đơn... Ai trong cuộc đời chẳng đôi lần “chơi vơi”, chẳng biết mình là ai, mình muốn gì. Ai trong đời chẳng đôi lần bước qua những “khoảng trắng”, thấy mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Ai trong đời chẳng đôi lần ”yếu mềm” đến nỗi bật khóc vì cô đơn, vì tình yêu, vì những chuyện cỏn con. Ai trong đời cũng trải qua những điều tồi tệ như thế. Nên cậu ơi, hãy cứ ngủ một giấc thật ngon, rồi khi tỉnh giấc hãy đối diện và vượt qua tất cả. 20 tuổi, ta tự tin mình đã đủ lớn để vượt qua khủng hoảng này thôi mà, hãy ăn những món cậu thích, đến những nơi bạn muốn đi, tỏ tình với người mình yêu và làm những điều cậu muốn làm.