Có những ngày nỗi buồn như xé nát tâm can. Trời vẫn trong, gió vẫn hát, tán cây già vẫn lay mình đung đưa trong khúc nhạc mây trời, thành phố vẫn thế, dòng người vẫn vậy, vẫn bình yên sống cho hết một ngày dài, chỉ riêng lòng mình là bão tố đầy dâng. Có đôi ba lần ngẩn mặt lên trời tự hỏi: "Sao bầu trời trong xanh đến thế?" Lòng trời thì xanh thẳm mà lòng người thì lại dậy sóng". Đôi bàn chân vẫn hiên ngang bước, miệng vẫn nhỏen cười mà khóe mi ươn ướt.
Tiêu đề truyện: Chớp mắt một cái mà đã mười mấy năm trôi qua. Bây giờ tôi đã không còn là đứa con nít hay khóc nhè và giận hờn vu vơ nữa. Nhìn lên bàn thờ hương bay nghi ngút, hình ảnh của ngoại năm xưa lại tràn về, khuôn mặt hiền như một bà tiên, những nếp nhăn như dài ra đằng sau mỗi nụ cười... Chợt thấy sống mũi mình cay cay, thấy nhớ ngoại da diết, muốn được lao vào lòng ngoại như đứa con nít nũng nịu của ngày hôm qua và cất tiếng gọi "Ngoại ơi..."
Mặt trời chảy lên tấm thân nhầy nhụa. Bàn chân trần giẫm lên da thịt nóng rẫy của châu thổ. Chiếc xe nằm bên vệ đường, bánh trước móp méo, bánh sau theo quán tính vẫn còn xoay chậm chậm, bị bỏ lại sau chiếc bóng bé nhỏ cà nhắc lôi can nước, nhòe trong hơi nóng mùa hè.
Đêm nay những ánh sao của Sài Gòn đã mọc đầy, một vầng trăng đứng yên trên một nóc nhà cao tầng,những tiếng còi xe inh ỏi ngoài đường, anh lại nhớ quê hương nông thôn da diết, một nỗi nhớ như siết chặt vào con người anh, nhớ những cánh đồng mơn mởn những cây lúa vẫy chào khi gió thổi, nhớ luôn hàng dừa quê ngoại mỗi khi trốn tìm tuổi nhỏ, hình bóng quê nhà vẫn hiện trong tim gan anh, một miền trăng tròn dịu, đậm chất thương yêu của con người, nó da diết thơ mộng và đầy hứa hẹn sẽ trở về như lúc xưa, được nghe tiếng ru con của những bà mẹ với giấc ngủ trưa hè, được nhìn lục bình trôi bập bềnh trên dòng sông nhỏ, được nghe thấy tiếng mưa, và thả hồn trong từng cơn gió, được hòa mình vào những cánh diều của những em nhỏ...
Nội dung miêu tả: Cô đơn cũng là một món quà, mà cuộc sống ưu ái dành tặng chúng ta. Vì, khi cô đơn, ta không buồn, không vui, không đau khổ nữa. Ta đã đau khổ quá nhiều rồi. Bây giờ, ta hãy tận hưởng sự cô đơn, để yêu lại bản thân ta, trước khi bắt đầu một mối tình mới. Mối tình đó sẽ không sóng gió, không bão tố... Mối tình đó nhẹ nhàng như cái cách ta đang cảm nhận cuộc sống, cảm nhận sự cô đơn...
Thằng Mươi vừa khóc vừa uống bia. Tôi không thèm hỏi gì Mươi thêm. Và nó, cũng không muốn mở miệng thốt ra một lời nào. Chỉ khóc và khóc tới đâu, uống tới đó. Uống từ lúc vô phòng cho tới tận mờ sáng, khi tôi chuẩn bị đi làm. Mươi cũng vừa cạn lon bia cuối cùng và nín bặt. Liền sau đó, mím môi giọng ráo hoảnh: "Anh cho em ở đây nghen".
Trong những ngàn năm qua, có ai yêu nhau mà không từng chờ đợi nhau, trên những con phố dài, trong những buổi chiều tà khuất bóng hoàng hôn, trong những cơn mưa tầm tã, trong những xao động của dòng đời, trong những bình yên của nỗi nhớ.
Trà tức giận không thèm bo thêm đồng nào như thói quen rộng rãi của mình. Tiếng đóng cửa xe vang lên "rầm" không kiêng dè. Trà lộn ruột đứng bên đường với mớ hành lý ngổn ngang, nhận thêm một câu khó nghe nữa trước khi chiếc xe rời khỏi: - Người ta khổ mới phải lái xe giờ này, kiếm từng đồng bạc lẻ. Cô tưởng có tiền là ngon lắm sao? Trà mệt mỏi muốn gào lên: Thế ông tưởng chỉ mình ông khổ thôi à?
Câu chuyện giúp Trâm với Lạc vá lại từng mảng miếng ký ức rời rạc về một mối quan hệ quá sơ sài.
Cuộc gặp gỡ vô tình làm ta nhớ lại những ký ức xưa như mới vừa xuất hiện, hình bóng người cũ lưu lại trong ký ức mình bỏng hiện về nhưng mới hôm qua thật gần gũi có chút bồi hồi ...