

Đất Sài Gòn nói rộng không rộng, nói chật không chật. Người ta yêu nhau rồi, giận hơn xa nhau, nhiều khi muốn gặp lại mà tìm hoài không gặp. Người ta yêu nhau rồi, giận hơn chia tay, lòng muốn quên nhưng sao nhìn đâu cũng thấy người như người cũ. Bởi, đất không nhau, đất thành đất đau là vậy.... (trích cuốn Người cũ còn thương - Nguyễn Ngọc Thạch)


Có không ít lần chắc rằng bạn đã tự hỏi làm sao để cân bằng được cuộc sống khi mà bạn có quá nhiều điều phải làm, quá nhiều mong muốn để thực hiện, quá nhiều hoài bão với đầy những kỳ vọng lớn lao. Rồi bạn nhìn ra cuộc sống xung quanh với không ít những hoang mang: nhiều cặp vợ chồng mải mê kiếm tiền rồi trở nên xa cách và tan vỡ, nhiều gia đình bố mẹ chạy theo danh vọng, hạnh phúc cá nhân mà bỏ quên con cái khiến chúng trở nên ngỗ ngược khó dạy; nhiều lãnh đạo trong công ty chạy theo lợi nhuận mà quên đi phần quan trọng trong công ty đó là quan tâm tới người lao động dẫn đến doanh nghiệp không còn tính kết nối. Con người chạy theo ảo vọng, tiền bạc mà không để tâm tới sức khoẻ của mình dẫn tới đến lúc giàu có sức khoẻ lại không còn, tiền bạc làm ra cũng để dành chữa bệnh….


Bánh xe cuộc đời cho bạn một cái nhìn chân thực về cuộc đời mình một cách khách quan nhất. Bạn tuyệt đối đừng lờ đi những điểm chưa đạt được, hãy luôn nhìn thẳng vào sự thật, chấp nhận những khiếm khuyết để tìm cách khắc phục. Một điều bạn cần nhớ thời gian và sức lực của chúng ta là có hạn, bởi vậy bạn chỉ nên tập trung vào tối đa 1-3 mục tiêu/khía cạnh quan trọng. Bạn càng ôm đồm sẽ càng phân tâm và không thể nào làm tốt được. Lúc đó bạn sẽ lại trở nên mất cân bằng một lần nữa. Theo tôi, ở thời điểm hiện tại bạn cần gì nhất thì làm nó trước, vì khi một thứ tốt lên tự khắc sẽ kéo theo những thứ khác tăng theo. Ví dụ bạn tập trung vào khía cạnh Sức khoẻ, bạn sẽ cảm thấy năng lượng dồi dào hơn, sức khoẻ tốt lên. Bạn sẽ cảm thấy thoải mái, thư thái, tích cực. Bạn làm việc sẽ hiệu quả hơn, thái độ với xung quanh trở nên dễ chịu hơn.


Bởi hôn nhân nào phải chiếc váy cưới em mắc ngày chúng mình về với nhau. Váy cưới bạc màu theo thời gian. Bởi hôn nhân nào phải tiệc vui. Tiệc vui nào cũng có lúc tàn. Bởi hôn nhân nào phải hai người yêu nhau về ở với nhau. Tình yêu có hôm chớp tắt. Bởi hôn nhân dù ví với ngàn năm đá núi cũng sẽ rêu phong, gió bạt, mưa mòn. Bởi hôn nhân dù ví với điều gì thì cũng chẳng chống lại nổi thời gian.... (trích Anh sẽ cưới em thêm nhiều lần nữa - Hoàng Anh Tú)




"Trong tất cả những hình ảnh mà trí nhớ chật chội và tham lam của tôi luôn luôn níu giữ, Khánh là một trong những hình ảnh trong sáng thỉnh thoảng lại làm tôi rưng rưng... Như sáng nay, những buổi sáng Sài Gòn sẽ lạnh, tôi bỗng bâng khuâng lòng nhớ ... một dấu chân theo" - trích Sài Gòn mai gọi nhau bằng cưng - Hạ Dung


Gió mạnh từng cơn dồn cuốn màn tuyết dày thành hình thù sống động của một con thú lớn có bộ lông trắng đang vật vã vì đau đớn. Trong khoang máy bay tôi như nghe thấy tiếng rú rít thê thảm của con thú bất hạnh ấy. Và, tôi thấy trên cây cầu vượt, bóng em nhỏ nhoi trơ trọi, nhoè mờ trong làn bụi băng giá, bộ váy màu đỏ sẫm như một vết thương ứa máu trên mình con thú tuyết khổng lồ kia. Vết thương trong không gian lạnh buốt...


Thời của những phong thư tình đã trở thành dĩ vãng như rất nhiều thứ xưa cũ khác ... nhưng tôi chắc nó vẫn là hình ảnh khó nhạt nhoà trong lòng nhiều người thế hệ chúng tôi - trích Sài Gòn mai gọi nhau bằng cưng của nhà văn Hạ Dung


Tôi yêu cái màu vàng phai của những nỗi nhớ buổi chiều- cái màu vàng níu lại ở phía cuối trời một tia nắng tàn hơi héo hắt. Buổi chiều thường là thời gian tôi thích ngồi yên lặng ngoài khung cửa những ngày không phải làm gì, để ngắm lũ sẻ cứ chíu chít trên những mái nhà giăng giăng những đường dây điện, hay nghe chúng líu ríu tỏ tình trên cái ngach cửa sổ nơi tôi ngồi gõ những nhịp tim mình - trích "Sài Gòn mai gọi nhau bằng cưng" của Hạ Dung


Thỉnh thoảng đi giữa phố, tôi lại nhớ những chiếc xe xích lô hiền lành qua lại giữa những cơn nắng gay gắt của Sài Gòn ngày trước


Tản văn trích trong cuốn truyện ngắn "Sài Gòn mãi gọi nhau bằng cưng" của nhà văn Hạ Dung