"Dù chưa thể bao dung nhưng ánh mắt vẫn không vơi bớt những ân cần
dù chưa thể quên hết chuyện đã xảy ra nhưng vẫn nghĩ về nhau khi thức giấc
dù chưa thể ở bên nhau dài lâu nhưng vẫn cùng quay đầu về hướng bắc
dù chưa thể lên tiếng gọi mời nhưng lòng đã hết ngậm ngùi cay đắng
vì đã biết xót thương nhau…"
Bài thơ của thiền sư Minh Niệm