Vẻ Đẹp Của Trầm Cảm - p3
AUG 31, 2022
Description Community
About

Vẻ Đẹp Của Trầm Cảm - p3

Hôm nay đội bóng của mình tham gia bị trầm cảm. Lu Lu, tay ném được mệnh danh là “pháo thủ” đã quyết định rời đội sau 5 trận thua liên tiếp. Chị Thuỷ đội trưởng nhắn riêng cho mình, bảo vào động viên mọi người đi, cả đội đang trầm cảm lắm rồi, chị lo quá…

Thực sự là đã lâu lắm rồi mình không trầm cảm, những mỗi khi có ai đấy nhắc đến nó, mình vẫn cảm thấy nhiều cảm xúc khó tả. Và một trong những cảm xúc mạnh nhất chính là nhu cầu viết ra vài dòng chia sẻ góc nhìn của mình về trầm cảm.

Người ta có thể phân tích về nó, có thể đưa ra bao nhiêu giải pháp về mặt kỹ thuật để đương đầu với nó, nhưng cuối cùng, chỉ mình bạn là người trải qua nó, hiểu rõ nó và biết mình thực sự cần gì. Nhưng, giữa cơn trầm cảm, liệu bạn có biết mình thực sự cần gì?

Mình vẫn còn nhớ rõ, cái thời mà mình vẫn chưa biết mình thực sự cần gì giữa cơn trầm cảm, và mình đã tưởng mình cần rất nhiều thứ. Mình đã tưởng rằng mình cần rời khỏi thành phố mình đang sống, thế là mình đi sang hẳn một quốc gia khác, vẫn trầm cảm. Mình đã tưởng rằng mình cần nghỉ ngơi, không làm việc, thế là mình dành một năm đi du lịch khắp Đông Nam Á, ngắm cảnh đẹp nếm thức ăn ngon, trầm cảm vẫn cứ đến. Mình đã tưởng rằng mình cần học thiền, thế là mình vào hẳn một trường thiền uy tín nhất Myanmar trong vòng ba tháng, nhiều lúc trầm cảm còn nặng nề hơn. Càng loay hoay tìm “giải pháp” xử lý, trầm cảm càng “xử đẹp” sự loay hoay của mình.

Đội bóng ngày hôm nay gợi nhớ đến chính mình phiên bản loay hoay đó. Chị đội trưởng nhắn tin hỏi em thấy thế nào, mọi người đang đợi ý kiến của em, động viên mọi người một câu đi… mình chả nhắn biết gì, toàn seen không rep. Bởi vì, mình biết rõ, điều một người thực sự cần trong cơn bão không phải là một vài lời “gió thoảng mây bay”, mà thực sự cần hẳn một ngôi nhà vững chắc. Cái chúng ta cần giữa cơn trầm cảm, không phải là giải pháp, không phải là sự sẻ chia, mà đơn giản, chỉ là cảm giác an toàn.

Và biết gì không? Chúng ta tuyệt đối an toàn, ngay giữa trầm cảm. Mình có thể viết một đoạn dài giải thích tại sao mình lại đi đến kết luận về sự an toàn này, nhưng mình thấy không cần thiết. Có nhiều thứ không cần hiểu, chỉ cần tin. Có nhiều thứ chả cần tin, chỉ cần được thực sự trải nghiệm.

Bạn ơi, đội bóng ơi, hãy cho mình được trải nghiệm, dù chỉ là phép thử, ở yên trong sự lo lắng, bất an, không cần loay hoay đi tìm giải pháp cho chính sự mệt mỏi, tiêu cực của mình. Ở yên đấy, và tự hỏi, ngay lúc này mình có an toàn hay không?

Hãy cho mình được trải nghiệm, dù nghe có vẻ kỳ quái, ở yên trong trạng thái tệ nhất, điên khùng nhất, cho phép những suy nghĩ xấu xa nhất được hiện ra theo đúng hình thù của chúng, không cần phủ lên bất kỳ một vỏ bọc tích cực, xoa dịu nào. Hãy hỏi, ngay lúc bão dông này, mình có an toàn hay không?

Chúng ta không thể nào tránh được dông bão, quan trọng là, khi bão dông ập đến, ta đang ở đâu? Ta đang gồng mình chống chọi, hay ta đang ở trong nhà, ngắm nhìn sự quay cuồng của tạo hoá? Ngồi yên, nhìn xung quanh bạn sẽ thấy, chúng ta chưa bao giờ phải ra khỏi nhà giữa những trận bão cả.

Vẻ đẹp của cơn bão, đôi khi là nằm ở sức tàn phá của nó: nó phá nát mọi thứ ngoài kia, nhưng không thể nào chạm đến sự an toàn của bạn, nếu bạn đang ở trong nhà. Trầm cảm cũng thế, vẻ đẹp của nó, chính nằm ở chỗ sự tàn phá khủng khiếp: nó phát nát tất cả giải pháp, tất cả sự tích cực, tất cả sự cố gắng, nhưng vẫn không thể nào chạm đến sự an toàn của bạn - nếu bạn đã dừng loay hoay lại và tự hỏi: Mình có an toàn hay không?

Mình rất thích quê mình mỗi lần bão xong, dù có hoang tàn đổ nát, nhưng không khí vô cùng tươi mới, rộn ràng. Mỗi lần như thế, mình hay rủ con bạn thân làm một vòng quanh thành phố, ngắm nhìn cuộc sống đang dần dà hồi sinh. Mình cũng rất thích chính mình mỗi lần vỡ nát xong, cảm giác như vừa được tái sinh, một con người hoàn toàn mới, với những hiểu biết mới về cuộc đời. Mình tin là, đội bóng của mình, hay chính bạn, rồi cũng sẽ đổi mới, sẽ phục

Comments